lá thư từ ánh trăng

【HOÀN】LÁ THƯ TỪ ÁNH TRĂNG _____ ⚡ Tác giả: Ôn Tửu Trảm Trúc Mã ⚡ Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, tình yêu xuyên thời không, Đọc truyện Lá Thư Từ Ánh Trăng FULL miễn phí, cập nhật chương mới nhất nhanh chóng, đã hoàn thành. Hỗ trợ đọc truyện trên di động, máy tính, máy tính bảng. Tải ebook, sử dụng máy đọc sách, đọc nơi có ánh sáng để đỡ hại mắt. 50 minutes ago, 03/08/2022 Lá Thư Từ Ánh Trăng Dịch Hoàn thành Trung Quốc Web Novel 22 chapters 16481 từ. 381261419 truy cập () 23192 trong hôm nay ; 2122599466 lượt xem 68158 trong hôm nay ; 14402956 thành viên - Trăng đêm nay sáng vằng vặc. Ánh trăng hiện lên tỏa sáng cả một vùng trời. Gió lay nhe trên những vòm cây, làm lá cây rơi xuống phát ra những âm thanh xào xạc.Trên trời cao, những ngôi sao như bị một màn mây mờ che phủ, nhấp nháy phái cuối chân trời. Wat Is De Beste Dating App. Lá Thư Từ Ánh Trăng Giới thiệuKhông cẩn thận nhấn đúp vào ảnh đại diện của nam thần đã khuất. Tôi vỗ vai “Thời Nghiên Lễ” nói rằng anh hãy lao đến vòng tay em đi. Thời Nghiên Lễ "Chồng em không để tâm sao?" Cơ thể tôi run rẩy nặng nề, người chết còn trả lời Wechat sao? Không đúng, làm sao có thể được. Chắc là ai đó đã sử dụng điện thoại của anh ta sau khi anh ta chết rồi. Tôi gõ một câu hỏi "Anh là ai?" Đầu bên kia liền trả lời "Thời Nghiên Lễ." Nói xong anh ta còn đùa một câu "Bạn học Phương Di, đến lời giải thích em cũng không nỡ cho tôi sao?" Ngữ khí này, cách xưng hô này, tất cả đều rất quen thuộc Nhưng tôi không tin "Đừng giả vờ nữa, tôi đã biết Thời Nghiên Lễ đã qua đời, tại sao anh lại giả làm anh ấy?" Lần này, bên kia im lặng vài phút. Tôi căng thẳng thúc giục "Nói đi chứ." Thời Nghiên Lễ thong dong trả lời "Hi vọng tôi chết vậy sao? Được, tôi ngả bài đây." Tôi??? Thời Nghiên Lễ "Tôi là Thời Nghiên Lễ, tôi đang nằm trong quan tài nói chuyện với em đấy." Bộ dáng hài hước thản nhiên của người đàn ông đó hiện lên trong đầu tôi, lòng tôi bỗng cảm thấy run rẩy. Lẽ nào, tôi gặp phải ma rồi? Thật may thay, Thời Nghiên Lễ nói thêm câu nữa "Xung quanh tối lắm đấy, em có sợ không?" Tay tôi run lên, chiếc điện thoại suýt chút nữa rơi xuống. Nếu không phải bên đó có người dùng điện thoại của anh ấy cố ý bày trò, thì đầu bên kia, là người hay là ma? Tôi nhanh chóng bấm vào lời mời cuộc gọi thoại, tim tôi như thắt lại. Cuối cùng, anh ta cũng bắt máy. Nhưng ở đầu dây bên kia lại không có âm thanh nào. Như thể anh thực sự đang ở trong một không gian tối khép kín, không có âm thanh, không có tiếng gió thổi. Tôi run rẩy và cất giọng “Thời Nghiên Lễ?” Giọng nói trầm ấm của anh phát ra từ điện thoại “Ừm, là tôi.” Điện thoại tuột khỏi tay, tôi cố gắng để giữ lấy nó. Thời Nghiên Lễ nhận ra, cười nhẹ. Ánh mặt trời ấm áp bao trùm lấy tôi, dưới bầu trời xanh, tôi thực sự không thể tin được câu nói đó là của người đã chết. Vô số suy nghĩ vụt qua trong đầu tôi. Là một nhà vật lí, tôi bằng lòTác giá Ôn Tửu Trảm Trúc Mã Chương Giới thiệuKhông cẩn thận nhấn đúp vào ảnh đại diện của nam thần đã khuất. Tôi vỗ vai “Thời Nghiên Lễ” nói rằng anh hãy lao đến vòng tay em đi. Thời Nghiên Lễ "Chồng em không để tâm sao?" Cơ thể tôi run rẩy nặng nề, người chết còn trả lời Wechat sao? Không đúng, làm sao có thể được. Chắc là ai đó đã sử dụng điện thoại của anh ta sau khi anh ta chết rồi. Tôi gõ một câu hỏi "Anh là ai?" Đầu bên kia liền trả lời "Thời Nghiên Lễ." Nói xong anh ta còn đùa một câu "Bạn học Phương Di, đến lời giải thích em cũng không nỡ cho tôi sao?" Ngữ khí này, cách xưng hô này, tất cả đều rất quen thuộc Nhưng tôi không tin "Đừng giả vờ nữa, tôi đã biết Thời Nghiên Lễ đã qua đời, tại sao anh lại giả làm anh ấy?" Lần này, bên kia im lặng vài phút. Tôi căng thẳng thúc giục "Nói đi chứ." Thời Nghiên Lễ thong dong trả lời "Hi vọng tôi chết vậy sao? Được, tôi ngả bài đây." Tôi??? Thời Nghiên Lễ "Tôi là Thời Nghiên Lễ, tôi đang nằm trong quan tài nói chuyện với em đấy." Bộ dáng hài hước thản nhiên của người đàn ông đó hiện lên trong đầu tôi, lòng tôi bỗng cảm thấy run rẩy. Lẽ nào, tôi gặp phải ma rồi? Thật may thay, Thời Nghiên Lễ nói thêm câu nữa "Xung quanh tối lắm đấy, em có sợ không?" Tay tôi run lên, chiếc điện thoại suýt chút nữa rơi xuống. Nếu không phải bên đó có người dùng điện thoại của anh ấy cố ý bày trò, thì đầu bên kia, là người hay là ma? Tôi nhanh chóng bấm vào lời mời cuộc gọi thoại, tim tôi như thắt lại. Cuối cùng, anh ta cũng bắt máy. Nhưng ở đầu dây bên kia lại không có âm thanh nào. Như thể anh thực sự đang ở trong một không gian tối khép kín, không có âm thanh, không có tiếng gió thổi. Tôi run rẩy và cất giọng “Thời Nghiên Lễ?” Giọng nói trầm ấm của anh phát ra từ điện thoại “Ừm, là tôi.” Điện thoại tuột khỏi tay, tôi cố gắng để giữ lấy nó. Thời Nghiên Lễ nhận ra, cười nhẹ. Ánh mặt trời ấm áp bao trùm lấy tôi, dưới bầu trời xanh, tôi thực sự không thể tin được câu nói đó là của người đã chết. Vô số suy nghĩ vụt qua trong đầu tôi. Là một nhà vật lí, tôi bằng lòng tin vào thuyết không gian - thời gian song song hơn. Mặc dù ý tưởng này thật điên rồ, nhưng giọng tôi vẫn run rẩy hỏi "Thời Nghiên Lễ, bây giờ cậu ở đó là ngày tháng năm nào?" Thời Nghiên Lễ dường như bất lực trước tôi, trêu chọc tôi một cách ác ý "Đồ ngốc, tôi đang ở trong quan tài, thời gian cũng giống như em thôi." 10 phút sau, Thời Nghiên Lễ gửi tin nhắn hài hước đến "Xin lỗi, tín hiệu trong quan tài không tốt lắm."_________Cứ nghĩ đến việc anh ấy sẽ chết, cả trái tim tôi như tan vỡ, bất lực thì thầm cầu xin anh, "Anh đừng chết, có được không?" Gió đêm man mát đầu thu thổi qua tòa nhà cao tầng, lay động ánh đèn lung lay sắp đổ nơi xa. Khắp nơi tĩnh mịch, tiếng khóc của tôi liên tục không ngừng. Thời Nghiên Lễ nhẹ nhàng thở dài "Đồ ngốc." "Tôi là đồ ngốc, ngốc đến mức không nhìn ra anh ghét tôi như thế, ngốc đến mức thích anh nhiều năm như vậy." Thực ra tôi thật sự không phải là người hay nói ra những lời hay ý đẹp, thậm chí lầm lì ít nói có chút chán ngắt. Cũng chỉ có uống quá nhiều, thì mới dám nói ra. Tôi che đậy trái tim rên rỉ của mình "Thời Nghiên Lễ, tôi cầu xin anh, đừng chết mà!" Cho dù anh ấy thật sự coi thường một người khuyết tật như tôi, thì tôi vẫn muốn anh ấy sống tiếp, sống tốt là được rồi. Thời Nghiên Lễ có lẽ là đưa điện thoại ra xa, tiếng ho bị kìm nén bấy lâu phát ra trong điện thoại. Lúc nói chuyện tiếp, anh khó mà che giấu giọng khàn khàn của mình, như bị xé toạc ra vô cùng đau đớn vậy. Chỉ là giọng điệu của anh ấy, quá nhẹ nhàng và dịu dàng, "Đừng khóc nữa, khóc đến mức tôi còn đau hơn rồi." Trái tim tôi hẩng lên một nhịp, sốt ruột hỏi "Đau ở đâu?" "Đau ở tim." ra bức thư không dài, cũng không khó hiểu, nhưng tôi đã đọc nó rất câu từng chữ, mơ hồ có lối viết và nét mực của người đó, dư vị đọng lại rất đây khi gặp anh ấy, tôi luôn nôn nóng, cảm xúc cứ lên rồi lại xong bức thư của anh ấy, tôi cảm thấy rất bình người anh ấy luôn có một mê lực khiến tôi an ngồi dưới nắng vàng, mở Wechat của Thời Nghiên Lễ, đúng như dự đoán tôi tìm thấy mình ở trong danh sách dĩ những chuyện xảy ra trong quá khứ thực sự có thể chấp nhận trong tương khi xóa tên mình khỏi danh sách đen trên Wechat, tôi hơi lúng túng gửi cho anh ấy một tin nhắn “Thời Nghiên Lễ anh muốn thoát khỏi em, không có cửa đâu.”Khoảng 1 tiếng sau, Thời Nghiên Lễ mới trả chuỗi các dấu chấm lửng……Anh ấy quả thực rất thông minh, rất nhanh đã phản ứng lại và hỏi “Ở nhà tôi?”Tôi “Ừ, em đang ngồi trước ban công phòng làm việc gửi tin nhắn cho anh.”Câu nói này có chút quen thuộc anh hỏi lại “Em đọc thư rồi?”Anh ấy đã có câu trả lời, căn bản không cần tôi trả lời, sau đó anh ấy lại gửi một tin khác “Quên nói với em.”Tôi “Cái gì vậy?”Thời Nghiên Lễ “Ở thời điểm hiện tại của em, tôi đã chết rồi”.Ánh nắng ấm áp đã phủ khắp, nhưng trong phòng vẫn còn hơi lạnh, tôi hơi cong khóe môi “Rồi sao?”Thời Nghiên Lễ tiếp tục dọa “Trong phòng có ma.”Tôi “Vậy càng tốt, anh gọi anh ấy ra đây đi.”Ngập ngừng một chút, tôi cố nén cười “Em rất nhớ anh ấy.”Vào giây phút cuối cùng Thời Nghiên Lễ lúng túng không nói lên nhìn chằm chằm vào trang trò chuyện và cuối cùng đợi được hai chữ.”Tôi đây.”Không cần nghĩ cũng biết ý của anh ấy, lúc này ở không gian khác, anh ấy đang ngồi trên chiếc ghế xích đu ở ban tôi ở cùng một nơi, nhưng lại là hai không gian trùng gần nhưng cũng rất thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, những ngọn cây đã vượt qua lan can và cao hơn rất nhiều, một ngày trôi qua thật thứ tưởng chừng như là rất ổn, nhưng không có người ấy thì không có gì là ổn lại màn hình, tôi gõ một cách chắc chắn “Thời Nghiên Lễ, em sẽ luôn ở đây đợi anh.”Nếu anh không đến, tôi sẽ đi tìm giới này rất đẹp đẽ, nhưng anh ấy so với thế giới này còn đáng để theo đuổi ấy dừng lại, rất lâu không nói gì. Tôi có thể tưởng tượng ra, hẳn là anh ấy lúc này đang cau mày hoặc là thở dài nhìn vào điện bình tĩnh viết “Xin anh đừng cố gắng thuyết phục em và cũng đừng thở dài vì sự bướng bỉnh của em, xin anh nhất định phải cố gắng sống tiếp.”Chết vì tình từ trước đến nay không phải truyền thuyết cổ xưa, mà là phải xông đó, Thời Nghiên Lễ không trả lời tôi tin chắc rằng, anh ấy đều hiểu phải mất cả một buổi chiều để dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài sau đó mới rời đi ngang qua cửa hàng ven đường, tôi thấy những bông hoa được đặt ở trước cửa tiệm, những bông hoa nở rộ xinh đẹp, những bông hoa hướng dương vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời quán chồm nửa người ra khỏi cửa thốt lên ngạc nhiên “A, là cô à”.Tôi chưa kịp nói gì thì cô ấy đã chỉ sang con đường bên cạnh và nói “Trước đây tôi hay bày hoa bán ở bên kia, cô thường hay đến mua hoa hướng dương.”“Tôi vẫn còn nhớ”, tôi gật ấy xoa xoa tạp dề, cười hỏi “Giáo sư Thời nói rằng cô đi nước ngoài, bây giờ cô đã về rồi sao”.“Ừm, tôi về rồi”. Nghe cô ấy nhắc đến Thời Nghiên Lễ, tôi lại có ý muốn tìm hiểu, “Anh ấy hay đến mua hoa sao?”“Đúng vậy, anh ấy từng đến một thời gian, sau đó sức khỏe không tốt nên nhờ tôi gửi cho anh ấy, hai năm trước anh ấy nói anh ấy đi du lịch xa, nên từ đó tôi không gửi hoa đến nữa.”Nhìn xem, Thời Nghiên Lễ ngay cả khi nói dối vẫn rất hiền đưa tay ra lấy một bó hoa hướng dương, cô ấy liền cười nói “Cô và giáo sư Thời thực sự rất có tình cảm với hoa hướng dương.”“Anh ấy chọn nó nên tôi cũng đã quen rồi.”Cô ấy nói những lời đầy ẩn ý “Hoa hướng dương thích hợp nhất với những người yêu thầm, họ thầm lặng thể hiện tình yêu của mình, nhất định anh ấy đã thích nhiều năm rồi.”Tôi sững sờ, tiệm đột nhiên có khách, nên cô ấy phải đi bán hàng, vậy nên tôi cũng không hỏi thêm này, khi vô tình biết được ngôn ngữ của hoa hướng dương, tôi cuối cùng cũng hiểu ra tình yêu thầm kín của tôi những năm ấy, đã được anh ấy lặng lẽ đáp lại trong những năm tháng dài đằng tôi đã yêu nhau trong thầm lặng, rất nhiều năm. Đọc đầy đủ truyện chữ Lá Thư Từ Ánh Trăng, truyện full Lá Thư Từ Ánh Trăng thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại Lá Thư Từ Ánh Trăng ra bức thư không dài, cũng không khó hiểu, nhưng tôi đã đọc nó rất câu từng chữ, mơ hồ có lối viết và nét mực của người đó, dư vị đọng lại rất đây khi gặp anh ấy, tôi luôn nôn nóng, cảm xúc cứ lên rồi lại xong bức thư của anh ấy, tôi cảm thấy rất bình người anh ấy luôn có một mê lực khiến tôi an ngồi dưới nắng vàng, mở Wechat của Thời Nghiên Lễ, đúng như dự đoán tôi tìm thấy mình ở trong danh sách dĩ những chuyện xảy ra trong quá khứ thực sự có thể chấp nhận trong tương khi xóa tên mình khỏi danh sách đen trên Wechat, tôi hơi lúng túng gửi cho anh ấy một tin nhắn "Thời Nghiên Lễ anh muốn thoát khỏi em, không có cửa đâu."Khoảng 1 tiếng sau, Thời Nghiên Lễ mới trả chuỗi các dấu chấm lửng......Anh ấy quả thực rất thông minh, rất nhanh đã phản ứng lại và hỏi "Ở nhà tôi?"Tôi "Ừ, em đang ngồi trước ban công phòng làm việc gửi tin nhắn cho anh."Câu nói này có chút quen thuộc anh hỏi lại "Em đọc thư rồi?"Anh ấy đã có câu trả lời, căn bản không cần tôi trả lời, sau đó anh ấy lại gửi một tin khác "Quên nói với em."Tôi "Cái gì vậy?"Thời Nghiên Lễ “Ở thời điểm hiện tại của em, tôi đã chết rồi”.Ánh nắng ấm áp đã phủ khắp, nhưng trong phòng vẫn còn hơi lạnh, tôi hơi cong khóe môi "Rồi sao?"Thời Nghiên Lễ tiếp tục dọa "Trong phòng có ma."Tôi "Vậy càng tốt, anh gọi anh ấy ra đây đi."Ngập ngừng một chút, tôi cố nén cười "Em rất nhớ anh ấy."Vào giây phút cuối cùng Thời Nghiên Lễ lúng túng không nói lên nhìn chằm chằm vào trang trò chuyện và cuối cùng đợi được hai chữ."Tôi đây."Không cần nghĩ cũng biết ý của anh ấy, lúc này ở không gian khác, anh ấy đang ngồi trên chiếc ghế xích đu ở ban tôi ở cùng một nơi, nhưng lại là hai không gian trùng gần nhưng cũng rất thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, những ngọn cây đã vượt qua lan can và cao hơn rất nhiều, một ngày trôi qua thật thứ tưởng chừng như là rất ổn, nhưng không có người ấy thì không có gì là ổn lại màn hình, tôi gõ một cách chắc chắn "Thời Nghiên Lễ, em sẽ luôn ở đây đợi anh."Nếu anh không đến, tôi sẽ đi tìm giới này rất đẹp đẽ, nhưng anh ấy so với thế giới này còn đáng để theo đuổi ấy dừng lại, rất lâu không nói gì. Tôi có thể tưởng tượng ra, hẳn là anh ấy lúc này đang cau mày hoặc là thở dài nhìn vào điện bình tĩnh viết "Xin anh đừng cố gắng thuyết phục em và cũng đừng thở dài vì sự bướng bỉnh của em, xin anh nhất định phải cố gắng sống tiếp."Chết vì tình từ trước đến nay không phải truyền thuyết cổ xưa, mà là phải xông đó, Thời Nghiên Lễ không trả lời tôi tin chắc rằng, anh ấy đều hiểu phải mất cả một buổi chiều để dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài sau đó mới rời đi ngang qua cửa hàng ven đường, tôi thấy những bông hoa được đặt ở trước cửa tiệm, những bông hoa nở rộ xinh đẹp, những bông hoa hướng dương vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời quán chồm nửa người ra khỏi cửa thốt lên ngạc nhiên “A, là cô à”.Tôi chưa kịp nói gì thì cô ấy đã chỉ sang con đường bên cạnh và nói “Trước đây tôi hay bày hoa bán ở bên kia, cô thường hay đến mua hoa hướng dương.”“Tôi vẫn còn nhớ”, tôi gật ấy xoa xoa tạp dề, cười hỏi “Giáo sư Thời nói rằng cô đi nước ngoài, bây giờ cô đã về rồi sao”.“Ừm, tôi về rồi”. Nghe cô ấy nhắc đến Thời Nghiên Lễ, tôi lại có ý muốn tìm hiểu, “Anh ấy hay đến mua hoa sao?”“Đúng vậy, anh ấy từng đến một thời gian, sau đó sức khỏe không tốt nên nhờ tôi gửi cho anh ấy, hai năm trước anh ấy nói anh ấy đi du lịch xa, nên từ đó tôi không gửi hoa đến nữa.”Nhìn xem, Thời Nghiên Lễ ngay cả khi nói dối vẫn rất hiền đưa tay ra lấy một bó hoa hướng dương, cô ấy liền cười nói “Cô và giáo sư Thời thực sự rất có tình cảm với hoa hướng dương.”“Anh ấy chọn nó nên tôi cũng đã quen rồi.”Cô ấy nói những lời đầy ẩn ý “Hoa hướng dương thích hợp nhất với những người yêu thầm, họ thầm lặng thể hiện tình yêu của mình, nhất định anh ấy đã thích nhiều năm rồi.”Tôi sững sờ, tiệm đột nhiên có khách, nên cô ấy phải đi bán hàng, vậy nên tôi cũng không hỏi thêm này, khi vô tình biết được ngôn ngữ của hoa hướng dương, tôi cuối cùng cũng hiểu ra tình yêu thầm kín của tôi những năm ấy, đã được anh ấy lặng lẽ đáp lại trong những năm tháng dài đằng tôi đã yêu nhau trong thầm lặng, rất nhiều năm.

lá thư từ ánh trăng